Pages

Nashville

Nashville
Nashville (movie poster).jpg
Theatrical release poster
Directed by Robert Altman
Produced by Robert Altman
Written by Joan Tewkesbury
Starring Ned Beatty
Ronee Blakley
Keith Carradine
Geraldine Chaplin
Henry Gibson
Michael Murphy
Lily Tomlin
Music by Richard Baskin
Cinematography Paul Lohmann
Editing by Dennis M. Hill
Sidney Levin
Studio ABC Entertainment
Distributed by Paramount Pictures
Release dates
  • June 11, 1975
Running time 160 minutes
Country United States
Language English
Budget $2.2 million
Box office $9,984,123[1]
Các nhà phê phim xem Nashville là bộ phim Mỹ hay nhất từ sau “Bonnie and Clyde”. Cùng với đạo diễn Ý Fellini, Altman thuộc số các đạo diễn làm phim ngẫu hứng thành công nhất. Trong phim có cả kẻ thắng người bại, kẻ biến thành sao, người tắt ngấm, nhưng quan trọng nhất là đạo diễn đã thể hiện được tính nhân bản qua 1 bộ phim tưởng như giải trí đơn thuần. Nashville ko có ngôi sao lớn tham gia, thậm chí ko có cả vai chính, mà chỉ là những thân phận đan chéo vào nhau, mỗi người 1 vẻ. Atlman đã tạo ra 1 thế giới rất riêng, một cộng đồng mà có người biết rõ về nhau, có người jo biết gì cả nhưng đều chung sống trong hoà bình. Tham gia với họ để tạo nên sự sôi động cho thành phố là các du khách đến từ nhiều nơi khác. Vùng đất Tennesse trong phim đang trong giai đoạn bầu sơ bộ ứng viên Tổng Thống, với những bích chương và xe cổ động khắp nơi.
Thủ đô nhạc country của Mỹ.
Nashville kể những câu chuyện lý thú đan chéo nhau về những con người khác nhau trong doanh nghiệp âm nhạc ở thành phố Nashville, Tennesse, Mỹ. Barbara Jean là nữ hoàng đang tại vị của Nashville nhưng tên tuổi của bà gần sụp đổ sau khi chữa trị những vết phỏng do tai nạn nghề nghiệp tại 1 bệnh viện ở Atlanta. Connie White, đối thủ của Barbara nhân cơ hội đối thủ phải nắm 1 chỗ, đã tìm mọi cách vươn lên nhưng ko thành công. Ca sĩ country kỳ cựu Haven Hamailton, người thích mặc trang phục trắng và ý thức rất rõ về tình trạng ngôi sao sắp tắt của mình. Nhóm rock Tom, Mary, Bill vừa đến Nashville hiểu rằng, sự tái hiện của Barbara sẽ phủ bóng tối lên hoạt động của họ. Linnea và luật sư Delbert Reese có 1 cuộc hôn nhân ko hạnh phúc và 1 đứa con tật nguyền. Opal là nhà báo Anh đi săn tin khắp khu vực để tìm những tư liệu sống về Nashville. Rồi 1 người California bẩn thỉu đến thăm người cô đang hấp hối và người chú suy sụp. Một ca sĩ country trên bờ vực suy sụp thần kinh. Một nữ bồi bàn mất giọng mơ trở thành siêu sao. Một người mẹ có 2 đứa con bị điếc… Những mãnh đời của khoàng 20 nhân vật như thế đan chéo nhau trong 1 bộ phim có lúc lên đến cao trào về thân phận con người và giới thiệu 1 thế giới rất riêng của nền công nghiệp âm nhạc qua chân dung chi tiết của từng nhân vật. Được công chiếu lần đầu năm 1975, trước 2 năm kỷ niệm sinh nhật lần thứ 200 của Mỹ, bộ phim cũng được xem như là 1 ẩn dụ về tình trạng chính trị và văn hoá Mỹ vào thời điểm đó. Ống kính của đạo diễn đi theo 1 nhóm những cá nhân riêng biệt, khi thành phố chuẩn bị cuộc tập họp để ủng hộ ứng viên Hal Philip Walker của đảng mới Replacement. Phim bắt đầu bằng 1 tai nạn xe hơi trên xa lộ và kết thúc bằng 1 vụ ám sát làm tan nát cuộc tập trung chính trị. Không phải ám sát chính trị gia, mà là ám sát 1 ca sĩ (cảnh tương tự diễn ra sau đó 5 năm tại New York City đã lấy mạng của ca sĩ John Lennon).
Bộ mặt chính trị và văn hoá Mỹ.
Ứng viên Hal Philip Walker là đối trọng của 2 ứng viên đảng Cộng hoà George Wallace và ứng viên đảng Dân chủ George McGovern. Walker (được mệnh danh là “con người bí ẩn” đã thắng 3 cuộc bầu cử sơ bộ và nay mong chờ sẽ thắng nữa tại Tennesse. Cương lĩnh tranh cử của ông thật đơn giản: làm ngược lại tất cả những gì các ứng viên khác đã hứa hẹn, trong đó có việc thay đổi cả quốc ca Mỹ và loại bỏ tất cả các luật sư ra khỏi Quốc hội. Cương lĩnh này được xem là cấp tiến trong 1 nước Mỹ khó chấp nhận các thay đổi, nhưng ở thời kỳ hậu Watergate (phim được quay khi Richard Nixon đã từ chức) nó lại tạo nên trận bão khá mạnh, do công chúng đang sống trong tâm trạng hoài nghi về các chính khách thuộc 2 đảng Dân chủ và Cộng hoà. Khán giả không thấy Walker trong phim, mà chỉ thấy người đại diện John Tripplette và phát ngôn viên địa phương Debert Reese của ông ta. Họ cố gắng huy động và các tài năng âm nhạc Viễn Tây cà country của Nashville vào cuộc tuần hành ủng hộ cho chủ tại sân vận động Pathenon, thánh địa âm nhạc của Nashville. Để gây quỹ, họ thuê ca sĩ Sueleen Gay với hi vọng cô sẽ giũ bỏ trang phục giữa đám khán giả tiền túi căng phồng đang say khướt. Gay đồng ý với điều kiện được hát chung với Barbara (1 ủng hộ viên của Walker) trên sân khấu cuộc tập trung.
Nashville có 2 khuôn mặt. Trước hết là thành phố với các di sản âm nhạc giàu có. Thứ hai là nơi diễn ra những trò chơi chính trị được ưa thích và bẩn thỉu nhất nước Mỹ.
Phong cách Robert Altman
Đạo diễn thực hiện bộ phim này theo cách cho diễn viên thoải mái bộc lộ những cá tính của mình. Một quyết định táo bạo khác là để cho diễn viên được hát chính những ca khúc do họ sáng tác. Nhờ vậy mà Karen Black, Ronee Blakley, Keith Carradine và Henry Gibson được dịp thi thố tài năng. Keith Carradine có ca khúc “I’m Easy” đoạt Oscar bài hát hay nhất trong phim. Cách làm phim không chính thống này đã làm cho bộ phim nhẹ nhàng hơn, với những chi tiết gây cười và phim “thật” hơn. “Nashville” được đánh giá như 1 trong những viên ngọc quý của điện ảnh Mỹ. Bộ phim gắn liền với tên tuổi của đạo diễn Robert Altman, người vừa đoạt Oscar danh dự thành tựu sự nghiệp 2006. Altman làm Nashville theo kiểu phim tài liệu, nên dù đối thoại được soạn trước, ông vẫn cho phép diễn viên có được 1 số trường hợp ngẫu hứng.
Điều thú vị là “Nashville” được tạo nên từ một đề nghị làm một bộ phim lấy bối cảnh thành phố Nashville. Nhưng kịch bản cũ bị Altman từ chối, vì ông cho rằng nội dung quá đơn điệu. Rất ấn tượng trước khung cảnh văn hoá và con ngưởi ở thành phố này, Altman đưa nhà biên kịch Joan Tewkesbury đến thành phố để quan sát và xây dựng ý tưởng cho một kịch bản khác. Joan viết 1 tập nhật ký làm nền triển khai kịch bản. Sau đó nhiều cảnh được viết lại và hoàn thiện bởi chính các diễn viên trong phim.
(Theo TGDA và Internet)

*Các giải thưởng:
-Oscar: Best Music, Original Song for Keith Carradine For the song "I'm Easy"
-BAFTA Film Award: Best Sound Track
-Bodil Awards: Best Non-European Film (Bedste ikke-europæiske film)
-Cartagena Film Festival - Golden India Catalina: Best Director (Mejor Director) for Robert Altman
-David di Donatello Awards: Best Foreign Film (Miglior Film Straniero)
-Golden Globe: Best Original Song - Motion Picture for Keith Carradine For the song "I'm Easy".
-Kansas City Film Critics Circle Awards: Best Director for Robert Altman
-Kansas City Film Critics Circle Awards: Best Film
-Kansas City Film Critics Circle Awards: Best Supporting Actress for Lily Tomlin
-Los Angeles Film Critics Association Awards: Best Screenplay
-National Society of Film Critics Awards, USA: Best Director for Robert Altman
-National Society of Film Critics Awards, USA: Best Film
-National Society of Film Critics Awards, USA: Best Supporting Actor for Henry Gibson
-National Society of Film Critics Awards, USA: Best Supporting Actress for Lily Tomlin
-New York Film Critics Circle Awards: Best Director for Robert Altman
-New York Film Critics Circle Awards: Best Film
-New York Film Critics Circle Awards: Best Supporting Actress for Lily Tomlin
-National Board of Review, USA: Best Director for Robert Altman
-National Board of Review, USA: Best Picture - English Language
-National Board of Review, USA: Best Supporting Actress for Ronee Blakley


Bán đĩa phim kinh điển Mỹ phụ đề tiếng Việt chất lượng cao

- Chủ shop: Ngọc Anh

- Số điện thoại: 0923045188